Khi tham gia khóa Thanh lọc Thân – Tâm chuyên sâu cấp độ 2 của Thày Tâm Thành, có lẽ đối với mình, thử thách lớn nhất là ngồi bình yên.
Ở cấp độ 2, mỗi ngày có đến 8 thời khóa ngồi bình yên. Điều này cũng hợp lý. Bởi, thanh lọc Thân – Tâm trước hết là thanh lọc Tâm. Bạn cũng thấy, khi Tâm tập trung, chuyên nhất thì quá trình thanh lọc Thân mới thành công. Ngoài ra, suy cho cùng, việc Thày Tâm Thành cho thải bỏ độc tố để thanh lọc Thân chỉ là mục tiêu ban đầu. Mục tiêu tiếp theo là để với cái Thân nhẹ nhàng ấy, chúng ta tiếp tục thanh lọc Tâm, từ đó trở thành con người mạnh hơn, tốt hơn. Để đạt được điều này, cần ngồi bình yên.
Thật ra, khi ngồi bình yên, bắt cái Thân này ngồi im dù khó (vì nó cứ kêu than mỏi mỏi) mới chỉ là chuyện nhỏ xíu. Luyện cái Tâm kia mới là chuyện lớn. Và, trong quá trình ngồi bình yên, Thày bảo nhiều khi 2 con ma đến quấy nhiễu chúng ta.
Thày nói đúng y luôn.
Con ma thứ nhất có tên Hôn Trầm. Mình bắt đầu thời khóa ngồi bình yên với quyết tâm ngút ngàn. Đầu, cổ và cột sống lưng thẳng đứng hiên ngang. Thế mà từ khi nào, làn gió mát hiu hiu và tiếng thở đều đặn của chính mình khiến mình trở nên lừ đừ, cả Thân lẫn Tâm bị trì xuống. Con ma Hôn Trầm êm ái dang tay đỡ mình và nhẹ nhàng bảo Cứ thế, cứ thế, thực tập đúng rồi, thư giãn đi nào, buông xuôi đi nào. Cái lưng trở nên cong cong mà mình không biết, cái cổ ngoẹo sang một bên mình cũng chẳng hay. Và rồi tiếng Rầm!!! vang lên như sấm động giữa trời quang, mình “tỉnh dậy trong ngỡ ngàng”: Ta đã ngủ gật trong giờ ngồi bình yên, giữa thanh thiên bạch nhật sao?! Đức Phật ơi, bao giờ con mới giác ngộ? Phật cười thông cảm, bảo Quay về thực tập cho đàng hoàng đi con!
Con ma thứ hai mang tên Vọng Tưởng. Mình đang rất nghiêm túc tập trung nơi hơi thở Vào, Ra, Vào, Ra… bỗng nghe mơ hồ âm thanh đũa bát. Tiếng này có khi ở nhà bếp vọng lên thật, hoặc cũng có thể do con ma Vọng Tưởng tinh quái gửi đến. Ồ thế là mình đã ngồi được một lúc rồi sao ? Sắp đến giờ ăn trưa rồi sao ? Đúng là cái bụng của mình nó cũng sắp nạp thêm được rồi. Sáng nay đồ ăn ngon, nhưng xôi hơi ít. Hừ, bao giờ hết khóa thanh lọc ấy à, mình sẽ nấu hẳn một nồi xôi « siêu to khổng lồ », mời tất cả bạn bè thiền sinh ăn cho sướng. À, mà có thể thêm chả chay và nhiều đậu, giống công thức của bé Thư. Thế thì ngon lắm, chẹp chẹp, vui lắm (tâm Tham vận hành). Có điều cái tủ mát đựng chả chay sao dạo này chạy dở ẹc, đồ gì cho vào cũng đông đá hết trơn. Ông thợ này gọi hoài không đến, hứa đến rồi quên, làm ăn kiểu ấy à, hôm nào phải mắng cho một trận (tâm Sân vận hành)…
Cứ thế, mình khoác tay con ma Vọng Tưởng lăng xăng, tung tăng, dung dăng dung dẻ khắp nơi, hai đứa trôi trôi lăn lăn trong hỉ, nộ, ái, ố đủ cả. Bỗng « tiếng chuông huyền diệu » của Thày vang lên báo hiệu thời khóa đã chấm dứt. « Game over » trong bẽ bàng. Chung quy chắc mình tập trung vào ngồi bình yên được có một nhúm phút. Mà cái mặt mình chắc mắc cười lắm, chữ Tham Sân Si nó hiện rõ trên trán. Lại ấm ức hỏi Đức Phật ơi, kiểu này bao giờ con mới giác ngộ ? Phật lại cười, bảo Con hỏi cũng là trả lời rồi còn gì !
Thày Tâm Thành bảo, để chống lại hai con ma Hôn Trầm và Vọng Tưởng, cần luôn tỉnh giác. Khi thấy chúng sắp đến, hãy chú tâm hơn nữa vào hơi thở. Hít vào thở ra mạnh hơn vài hơi, thậm chí vài phút. Nếu vẫn cảm thấy mấy con ma này mạnh quá, hãy hé mắt ra để quay về thực tại. Chẳng có xôi hay tủ mát nào trước mắt cả, các bạn cũng đang ngồi bình yên hết. Rồi khép nhẹ mắt, kiên trì quay trở lại quy trình…
Ngồi bình yên khó. Nhưng mình cũng cứ lon ton theo chân các anh chị em « siêu nhân » đi đến thiền đường mỗi sáng và thực hiện các điều Thày dặn đi dặn lại trước mỗi thời khóa.
Rồi một đêm trăng sáng như gương, không cố gắng quá mà mình vẫn thấy mình chuyên chú vào cảm thọ ở điểm nhỏ ngay vách trong của mũi, tập trung hết mình vào đấy, nơi mạch đập dịu dàng, giống như mình đang nhẹ nhàng, thong dong quan sát cánh bèo nhỏ tí lặng lẽ trôi hòa vào đại dương – Vũ trụ mênh mông. Bình an, bình an, bình an. Cứ như vậy, rồi « tiếng chuông huyền diệu » của Thày vang lên hồi nào. Lạ thay, mình hoàn toàn tỉnh táo, và khác với mọi khi, chân không mỏi, lưng không đau, Thân – Tâm lâng lâng cảm giác nhẹ nhàng, sảng khoái. Mình chẳng nhìn thấy, nhưng biết Đức Phật mình cười với mình, mình mỉm cười với Đức Phật.
Hình như ma ở trong mình, Phật cũng ở trong mình. Để mình hỏi Thày thử xem, có phải đôi lúc cảm giác ngồi bình yên là như thế.
Thùy Dương