Thương kính gửi Thầy Thích Tâm Thành!
Thầy ơi, sau những lợi lạc và chuyển hóa tuyệt vời con nhận được từ khóa TLTT chuyên sâu cấp độ 3, với lòng biết ơn sâu sắc, con đã tham gia khóa TLTT chuyên sâu cấp độ 2 với tư cách là người phục vụ.
Đây là lần phụng sự đầu tiên trong cuộc đời của con. Quả thực là có nhiều bỡ ngỡ. Con tham gia đội làm bếp, đóng vai trò còn… phụ hơn cả phụ, vậy mà trong 2 ngày đầu tiên, vì chưa quen việc nên con đau nhừ 2 bắp chân, cái lưng muốn sụn xuống. Một ngày thường bắt đầu từ 4h30, kết thúc lúc hơn 10h đêm. Nhưng rồi nhìn xung quanh, con thấy ai cũng làm cật lực, làm sao mình có thể…
Đi phụng sự, con mới biết thức ăn của học viên thực sự luôn luôn là đồ tươi ngon nhất, được tính toán, sơ chế cực kỳ cẩn thận và chuẩn bị kỹ lưỡng đến từng chi tiết. Cũng nhờ đi phụng sự, con mới biết Thầy cầu toàn và yêu cầu rất cao. Đội hộ thiền phải làm sao để học viên vào đủ, đúng giờ và tham gia đầy đủ các thời khóa. Đội bếp phải làm sao để đĩa thức ăn không chỉ phải đầy đủ dinh dưỡng mà còn phải thật đẹp, tươi mát và hài hòa về màu sắc.
Đã từng nhiều lần là học viên, con hiểu những khó khăn của họ, nhưng đi phụng sự con mới thực sự hiểu được những khó khăn của Thầy và đội phụng sự. Khi là học viên, con chỉ thấy mình mệt quá, mình đau quá, mình phải nỗ lực nhiều quá. Nhưng khi đi phụng sự, con lại chỉ muốn được làm học viên, vì làm học viên… sướng quá, không phải lo lắng gì, đồ ăn thức uống cứ đến giờ là sẵn sàng, chỉ làm sao tu học cho tốt. Con nói đùa với bạn: chắc phải kiến nghị với Thầy để đưa ra quy định là ai muốn đi TLTT thì phải đi phụng sự trước, để trân quý hơn những gì mình đang được hiến tặng, để từ đó có thể dễ dàng vượt qua chính mình những lúc ngã lòng trong khóa học.
Thầy bảo “Bếp núc là chiến tranh khói lửa”, quả thực có vài lần con nghe thấy cái tôi của mình ngọ nguậy. Thật may là con kịp nhận ra và kịp dừng lại được. Mình vào đây để phục vụ nhưng thực chất là để tu học, để sửa chữa và hàn gắn chính mình. Con thấy mình rất may mắn khi được cùng làm việc với team rất dễ thương. Chị bếp trưởng rất giỏi, các thành viên phụng sự hết lòng. Mỗi đĩa thức ăn là mỗi chan chứa yêu thương. Chị bảo: “Bếp của chúng ta rất an em ạ”. Có lẽ nhờ thế mà chúng con đã hoan hỉ “tham chiến” và đi ra khỏi “cuộc chiến” mà không một ai… “bị thương” hay “tử trận”. Chúng con thực sự rất hạnh phúc khi hiến tặng hết lòng và như một quy luật tất yếu, chúng con được nhận về vô vàn tình thương mến, thưa Thầy.
Thầy kính thương!
Cũng nhờ đi phụng sự mà con mới biết rõ hơn sự cho đi đến kiệt cùng của Thầy. Hôm nào Thầy cũng bắt đầu cùng đại chúng từ 4h30 sáng đến hơn 9h đêm; sau đó Thầy lại ngồi tổng kết với đội phục vụ và thiền tỏa tâm từ (thiền Metta). Nhìn Thầy, chúng con không ai bảo ai nhưng tự biết mình cần phải nỗ lực làm tốt nhất công việc của mình. Thầy chẳng khen đâu, nhưng chỉ cần được nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của Thầy lúc cuối ngày là chúng con hạnh phúc, vì biết Thầy đã hài lòng.
Nhìn tấm gương tận hiến của của Thầy rồi soi lại chính mình, con thấy hình bóng mình thấp thoáng đâu đây:
“Lũ chúng ta ngủ trong giường chiếu hẹp
Giấc mơ con đè nát cuộc đời con
Hạnh phúc đựng trong một tà áo đẹp
Một mái nhà yên rủ bóng xuống tâm hồn”.
Và con biết rất rõ một người đã hoàn toàn vượt thoát cái hạnh phúc nhỏ bé, “loanh quanh” ấy. Người đó chính là Thầy!
Con biết ơn mọi nhân duyên tốt đẹp của cuộc đời đã cho con được là con của Thầy!
Con mãi tri ân và thương kính Thầy!
Con Quảng Tâm Hòa (Hòa Nguyễn)